Wednesday, July 29, 2009

PTTK-Lên voi xuống chó

Em đã về đây, kết thúc chuyến đi tị nạn ra Phan Thiết, theo em thì đây là kì nghỉ có 1 không 2 từ trước đến h, tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần haha Nhớ sao những ngày bài bạc thâu đêm suốt sáng, có người ngã gục ngay tại mặt trận chết không nhắm mắt (em đây), có người muốn dứt áo ra đi nhưng vì lòng tham tiền mà đã làm những việc bất nhân bất nghĩa, không thể chấp nhận được...( theo dõi At để biết thêm chi tiết)
Đây là tin nhắn của em Baya trên FB ngày về

Đầu tiên tụi mình xin giài thích tí về cái tên chuyến đi kì này: “Phan thiết truyền kì”, đó là 1 chuyến đi thật dài, 1 chuyến đi kì lạ, 1 chuyến đi đầy tình cảm… Do đặc thù của chuyến đi nên tụi mình sẽ không viết bài theo trình tự thời gian mà sẽ viết theo cảm hứng trên từng lĩnh vực nhất định: ăn uống, nơi ở, bài bạc, những điều kì lạ của chuyến đi, những cái đầu tiên... sẽ chia cho nhiều người viết để tăng tính phong phú cho bài viết.

Để mở đầu cho bài viết của tụi mình, mình xin trích dẫn 1 số câu nói của các thành viên sau ngày về để các bạn lấy cảm hứng đọc bài viết của tụi mình:


Bayamamun (26/07/09 5:36:21 PM): 1 chuyen di song gio

Bayamamun (26/07/09 5:36:31 PM): t co cam giac t sap binh toi noi


Khom (26/07/09 6:07:19 PM): mà công nhận

Khom (26/07/09 6:07:23 PM): mọi người sung thiệt

Khom (26/07/09 6:07:30 PM): sức khỏe, phải gọi là phi thường

Khom (26/07/09 6:07:34 PM): H là hem trụ nổi

Khom (26/07/09 6:07:42 PM): đầu óc lâng lâng

Khom (26/07/09 6:07:48 PM): lộn tên tùm lum


MarcianX (27/07/09 8:08:45 AM): het chiu noi roi

MarcianX (27/07/09 8:08:48 AM): dau oc choang vang

MarcianX (27/07/09 8:08:51 AM): chan tay bun run

MarcianX (27/07/09 8:09:03 AM): cuoc di choi nay thiet hai ve mat vat chat lan tinh than

MarcianX (27/07/09 8:09:08 AM): dugn la tuoi gia suc yeu


Milu (26/07/09 9:39:09 PM): đừng bao h nhắc trc mặt tui 2 chữ Sò điệp


Travie (26/07/09 7:25:15 PM): troi dat way cuo`ng

Travie (26/07/09 7:25:20 PM): met wa'


Có thể là do mệt quá nên các bạn ấy bị sảng chứ mình thì thấy chuyến đi này rất tuyệt vời, nó đẹp như là câu chyện Thạch Sanh, Lý Thông, như chuyện Lục Vân Tiên, Kiều Nguyệt Nga vậy. Mình xin phép được viết bài đầu tiên nói về phòng ở lều trại trong 3 ngày qua mang tên “Lên voi xuống chó”

Coi tụi này nghèo nghèo thế này chứ ở là phải ở chỗ sang nhé ở khách sạn 2 sao đàng hoàng đấy. Nơi may mắn được đón tiếp tụi này là khách sạn Cà Ty nằm cạnh sông Cà Ty hay gì đó, nhìn ra là cái cầu treo, khung cảnh thật thơ mộng.


Lúc đầu đã đặt sẵn 2 phòng: 6 ng và 4 ng, biết thế nào cũng phải ở chui, trốn số tiền phụ thu lên đến 90k/ng. Nhưng mà S không nghĩ mình lại là cái người phải trốn. Cái tụi đáng ghét. Đuổi người ta ra ngoài mà không kịp cho người ta lấy nón lấy đồ gì hết, làm S với bạn Nhàn phải đi một vòng khu đó giữa trời trưa nắng chang chang. Nhưng mà cơn giận của S đã vơi đi khi mà bước vào KS. KS đẹp, có thang máy, nhân viên cũng dễ thương. Phòng 6 ng thiệt là rộng rãi thoải mái : bồn tắm có chế độ massage mà chưa đứa nào được dùng thử, tiếc gê. Tiện nghi có thể nói là đầy đủ hết. Ở mỗi tầng lại có phòng vệ sinh chung nữa, tha hồ đi ngoài ra còn có phòng bar, karaoke, đủ loại hình giải trí. Nhà hàng trong khách sạn cũng đẹp, được trang trí mang hơi hóm chỗ trnh thêu tay XQ trên Đà Lạt, buổi tối có mời ca sĩ hát phục vụ nữa hoặc là khách có thể lên tự sướng cũng được :-ss. Ở đây có thể nói là tuyệt vời nếu màn đêm không buông xuống. Cái phòng 6 người của nữ, gì đâu mà tối om, toàn là đèn vàng mờ mờ ảo ảo. Có cái đèn ngay phía tủ quần áo lúc mở lúc tắt mà lúc tắt lại nhiều hơn lúc mở :-ss. Có 1 cái giường tự nhiên lại đặt đối diện với cái gương to, mà trên cái giường đó lại treo 1 bức tranh 1 người phụ nữ tóc dài cũng cỡ pà Linh nhà ta, thật là đáng sợ :-s. Xui cái nữa là cái cầu tiêu tới chiều lại giở chứng không xả nước được, tối mà muốn đi xè thì phải băng qua nguyên cái hành lang dài và tối, làm nguyên đám đi chung mà còn sợ, chạy như điên. Mà quả thật là chỗ này hơi gê gê, tối tăm đến ngay Hoàng Dung của ta còn sợ quắn đít mà =)), còn anh NHA đường đường chính chính thế mà sợ đến đi lộn tầng =)). Riêng em Travie không biết là sợ kiểu gì mà chui lộn vào phòng vệ sinh nam, còn tự hỏi mình là sẽ sử dụng cái bồn tiểu đứng của nam theo cách nào đây =)). Nói tóm lại ở KS PT là 1 thiên đường. Mà ở đời nó thế đấy, hôm trước sung sướng bao nhiêu thì hôm sau khổ ải gấp đôi. Hôm ra Hòn Rơm ở lều, không còn gì để nói. Thật ra thì S chẳng phải công chúa tiểu thư gì mà đòi ở chỗ sang chỗ sướng nhưng mà mọi thứ không như mình tưởng. Người ta thấy mình xài lều thì thấy vui còn lại hỏi thăm, định mướn lều, xem như là 1 trò giải trí tiêu khiển mặc dù đã có phòng; đã thế còn hỏi mình 1 câu đau long “sao không ở phòng mà lại ở lều?” không lẽ giờ trả lời “em không có tiền”. Khi màn đêm buông xuống thì mới trải nghiệm được sự khủng khiếp của cuộc sống người tiền sử. Trong lều tối thui, không có một chút ánh sang nào hết. Lúc mới tắm ra, bước vào cái lều, nhìn xung quanh, đó là một cảm giác rất là ghê sợ, không thể giải thích thành lời. Đằng trước lều là một cơn đại hồng thủy: nước nôi đất cát tùm lum, banh bị, chai vỏ không, bánh snack gì rơi vãi tùm lum, quần áo ướt, đồ đạc… ôi mịe ơi x_x. Mọi người phải lò mò kiếm đồ trong bóng đêm, phụ tùng rớt tùm lum =)) Ngay thời điềm đó S đã cố gắng dồn hết sự can đảm, thu gom hết đồ đạc vào một nơi đem dẹp ở một góc lều và bỏ chạy khỏi lều. Em Marcian chậm chân nên đã phát điên ngay trong chính căn lều dơ dáy đó =)). Không đòi hỏi tiện nghi đầy đủ nhưng S thiệt sợ cái thói ăn dơ ở bẩn của chúng ta. Mà mắc cười cái là lều của mấy em nam sạch sẽ hơn rất nhiều, lúc nào cũng vậy, không hiểu tại sao. Và thật may mắn là hầu hết thời gian của chúng ta đều không phải ở trong lều: chủ yếu là đánh bài ngoài trời. Có cái ngộ nghĩnh là mướn lều đã rốt cuộc lại phải chui qua lều người ta ở lén =)) Tới gần sang thì có một số bạn chui vào lều ngủ, thiệt là can đảm, hầu hết là ở lại ngủ ngay bờ biển. Một trải nghiệm thú vị, ngủ ngay biển và đón mặt trời mọc luôn. S chỉ có một nừa may mắn là được ngủ ngay biển, không ngắm được cảnh mặt trời mọc. Dù ở đây quá bất tiện, phòng vệ sinh hơi tồi còn bị nghi ngờ là có ma nữa :-ss nhưng ở đây vui hơn nhiều :) : khung cảnh đẹp, gần gũi thiên nhiên, còn có hồ bơi nữa, thích chết đi được.


Nói sơ sơ cảnh sống vậy trước nghen, còn khi nào mà có hình thì sẽ bổ sung sau, bài sau sẽ nói về ăn uống, một lĩnh vực nhạy cảm, thú vị nhất trog chuyến đi kì này. Bài này sẽ do anh NHA viết Xonggggg. Xong rồi đó. Em đã viết xong. Xong nhiệm vụ của em, hơi gian dối chút nhưing mà em nhác quá rồi. Cái bài sau hứa hẹn sẽ rất hay, mời mấy bạn đón đọc.

CHƯA CÓ ĐỦ HÌNH NỮA, CÁC ANH EM THÔNG CẢM

Monday, July 27, 2009

27/7

Ngày 27/7,

Trong khi cả nước tri ân các thương binh liệt sĩ thì bà con Amo vui mừng chào đón sự kiện đặt biệt không kém: sinh nhật Shin.

Nhiều năm qua, Shin liên tiếp gây sóng gió trên giang hồ với tài năng sỉ vả, và hình như hiếm có mem Amo nào chưa một lần bị Shin bắn : D. Nhưng bên cạnh đó, chúng ta không thể phủ nhận tình yêu cuồng nhiệt và sự đóng góp to lớn của Shin cho Amo, đặc biệt là AT. Bạn ấy post hơn 50% số bài của AT (37/71 ?), tạo ra một lượng fan cho tờ báo cũng như một lượng chủ nợ cho chính mình : D.

Thay mặt AT, chúc Shin thêm một tuổi sẽ cao hơn một chút, khỏe mạnh vui vẻ, học hành thi cử tốt đẹp. Hi vọng nhiệt huyết của em cho Amo sẽ không bao giờ tắt.

Chào mừng em đến với thế giới của những người 19 tuổi!

We luv ya.

Sunday, July 26, 2009

Nhật ký "du hí" B-W

Thành phần tham dự: KD và em

Tình hình 2 đứa: KD đang nghỉ hè, em chết lên chết xuống với lớp Eng 101 mùa hè ngay tuần đầu tiên.


Nhật ký

******************

Trang đầu tiên- Ngày 0: "Vô Tâm"


Hôm nay điện thoại của em được thông báo là tài khoản bị hết hạn sử dụng, đồng nghĩa với việc em bị khóa hai chiều. Tuy nhiên, em vẫn vui vẻ, hớn hở online đọc báo, ăn uống no say bởi vì "đâu có ai biết số phone đâu mà gọi". Em đâu ngờ, KD từ tận New Jersey đã cố gắng liên lạc với em ngày hôm ấy nhưng bất thành, phải gọi sang cho chị em. Và em bị chửi một trận với cái tội "Vô tâm", rồi sau đó lấy phone của chị em gọi cho KD. Em được thông báo/ hỏi rằng : "mai VA qua chỗ D nha". Nghe xong trong đầu em hiện ra 2 hình ảnh thế này: em và KD tung tăng đi đây đi đó (+ KD sẽ làm việc nhà cho em), và bài kiểm tra 50/100 em mới nhận được cách đó 2 ngày.


Kết quả: với tâm hồn ăn chơi vĩ đại, em đã gật đầu cái rụp bất chấp hậu họa là các bài kiểm tra sau của em dưới mức 50 (ghi chú: tuần nào cũng có bài thi vào thứ 5).


Trang thứ 2- Ngày 1: Bận rộn


Thức dậy lúc 7h sáng, một cái list dài dán trên tường bao gồm nạp tiền điện thoại, giặt và sấy đồ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, ăn trưa, đón KD. 3h chiều, xong xuôi đâu đó, em dung dẻ lên trường đón KD. Tuy một mình lặn lội từ NJ qua đây, nhưng KD đã rất ư là "giỏi giang" trong việc tìm đường, xe bus, hỏi han để đến được trường em ở. Cuối cùng, sau những lần truân chuyên tàu lửa, light rail, xe bus, đường phố, convention center, KD đã bước xuống khỏi chiếc xe bus định mệnh mang số 35 cập bến trước UMBC. Trong khi KD ngơ ngác tìm thì em đã lù lù xuất hiện từ phía bên kia đường. Sau đó là màn ôm hôn thắm thiết của em và KD trước mặt bàn dân thiên hạ. Nói quá tí, chỉ có ôm thôi, còn "bàn dân thiên hạ" là do ngoài trời nhưng chẳng có ma nào đi qua (khuôn viên trường đại học cuối tuần mùa hè nó vắng vẻ!)


Trễ xe bus, em và KD về nhà lúc gần 9h tối. Đằng nào thì cũng về đến nhà.


Trang thứ 3- Ngày thứ 2: Một ngày gần như mọi ngày


Nghĩa là nó không như mọi ngày của em theo lịch trình: lên trường, thư viện, về nhà. Hôm nay, KD theo em đến trường. KD ngỏ ý theo em vào lớp học chui, nhưng rất tiếc, lớp của em chỉ có mấy mống, vô là biết bị ông thấy túm cổ hỏi liền. Nếu em học ở giảng đường thì em đã không ngần ngại mà "ừ" rồi. Em vào lớp, KD chui rúc trong thư viện. Em trải nghiệm với critical reading, KD trải nghiệm với ngày đầu tiên nơi "đất người ta". Tan học, hai em dung dăng dung dẻ ..... về nhà.....ăn phở rồi sang Shopper cho KD mua vật dụng cá nhân (hành lý của KD rất ư là nhẹ nhàng mặc dù đi chơi tới 1 tuần). Tuy chỗ em là chỗ nghèo nàn, bà con hằng ngày phải vật lộn với cuộc sống, nhưng cái Shopper đối diện con đường nhà em bán đồ mắc quá xá. Hai đứa vào đó chỉ để hưởng cái mát mẻ chứ chẳng mua được gì. Lên trường 1 tí rồi vác xác về nhà nấu ăn. KD qua đây em mới phát hiện, trình độ rửa chén của KD hơn em rất nhiều.


Kể từ đó, KD kiêm nhiệm vụ rửa chén.


Trang 4- Ngày 3: Downtown


Hôm nay em bỏ rơi KD ở nhà mà quên dặn chị em, có lên trường thì dắt nó theo rồi em sẽ ghé qua đón nó. Thế là, KD ở nhà một mình (may mà không có tên trộm nào chui vô). Hôm nay em không định dẫn KD đi downtown do sáng sớm coi dự báo thời tiết nói hôm nay mưa, nhưng khi bước ra khỏi lớp học em chẳng thấy có gợn mây nào, nắng chói chang nữa là đằng khác. Ý tưởng dẫn em KD đi downtown Baltimore xuất hiện. Thông báo cho KD rồi vội vã về nhà, kịp tìm mấy tuyến xe bus và làm cái sandwich.


2h có mặt ở downtown. Thể theo nguyện vọng của KD, chúng em đi John Hopkins University (JHU), cái trường mà sau này Dave Stewart- thầy em- hay kể với những kỉ niệm đau thương như ông thầy dạy computer vào lớp nói 3 thứ tiếng (!). Dù nó có điên khùng gì đi chăng nữa thì nó cũng là 1 trường y khoa nổi tiếng ở đây (và lâu đời nữa). Sau khi đi thêm 1 chặng xe bus thì tụi em cũng đã ở trước JHU.


Điều đầu tiên: thất vọng. Kí túc xá cũ kĩ, các tòa nhà không mới nếu không muốn nói là đang xuống cấp, nhưng khuôn viên bên trong thì mát mẻ với cây xanh.


Điều thứ hai: trầm trồ với cái thư viện hoành tráng ngay mặt tiền gồm 2 tầng, tầng dưới là thư viện, tầng trên là quán cà phê nho nhỏ.


Điều thứ ba: Thất vọng thêm lần nữa vì thư viện chỉ cho vào nếu có thẻ sinh viên trường. Vì là dân "nhập cư bất hợp pháp" nên tụi em đâu được vào, chỉ có nước đứng phía trên ngó xuống chửi rủa và tiếc hùi hụi. "Trường bệnh hoạn"- đó là nguyên văn (trường em với trường KD đâu có màn này) . Ngó xuống thì chỉ thấy được bác bảo vệ và khu vực dành cho leisure reading rộng rãi phía ngoài thôi. Cái này thì đẹp hơn ở UMBC của em rất nhiều.


Sau khi ra khỏi thư viện, 2 đứa em đã có màn tự sướng ngay trước cổng trường người ta mặc kệ điều tiếng "mặt dày", tự bào chữa rằng mặt dày sẵn rồi (nhớ những ngày diễn văn nghệ ở LHP ^^).


Đi lòng vòng kiếm xe bus đi về thì thấy Barnes & Noble ngay góc đường. Đi vô không? Đi thì đi. Barnes & Noble ở đây được xem như nhà sách của JHU. Ở đây bán sách giáo khoa (textbook) cho sinh viên JHU, các loại binder khắc "John Hopkins University" (em KD rinh về một cái, được giảm 10% nhờ có membership card :D ) và các loại sách khác. Nhà sách này rộng hơn các nhà sách em đã đi qua, có cả một góc dành cho Starbucks thơm lừng mùi cà phê với wifi chạy vù vù (cách JHU có hơn 100m mà không vù vù cũng lạ).


Bước lên xe bus, trời đổ mưa tầm tã. Hóa ra là em sai và dự báo thời tiết nói đúng (càng ngày càng tin tưởng weather.com). May mà có cái dù hết sức nhí nhảnh của KD nếu không thì lướt thướt về nhà rồi. Trong tâm trạng lo lắng lạc đường, chúng em đã đón được chuyến xe bus cuối cùng về nhà.


(hết tập 1)

*Viết xong, đuối. Chuyện này xảy ra cách đây 1 tháng rồi*

*Up hình sau*


Monday, July 20, 2009

Gió, mây, lá và cỏ

Người ta nói rằng không thể nào níu được Gió, vì Gió vô hình và không hiện hữu. Chỉ cảm nhận được Gió khi xòe tay ra để Gió luồn qua mát lạnh ,.. và rồi tiếc ngẩn ngơ khi Gió đã bay đi … Gió là kẻ lãng du, Gió lang thang khắp nơi, bất kỳ nơi nào Gió thích và chẳng ở đâu lâu khi người ta không biết cách níu Gió lại. Thế thì Gió đi, dù thật buồn, nhưng rồi vẫn phải đi khi không còn sự lựa chọn …

Gió lang thang, tiếp tục cuộc hành trình vô định, dù đôi khi rất mệt mỏi và muốn dừng chân.

Gió lang thang, và mãi miết tìm, dù không biết chính xác cái mình đang tìm là gì.

Gió lang thang, bởi vì gió hiểu rằng, ở đâu đó, một ai đó sẽ hiểu được cái duy nhất để níu Gió lại. Chỉ 1 thứ duy nhất : Niềm Tin ( Belief )

Gió sẽ ở lại nếu một ai đó biết rằng Gió hiện hữu ( to be ) và yêu lấy Gió như bản chất Gió vốn có ( lief ). Điều đó cho Gió hiểu rằng Gió đã có được 1 Niềm tin làm chỗ dựa, và Gió sẽ thôi kiếp sống lãng du vô định như được mặc định cho Gió lâu nay.

(Belief ( niềm tin ) được ghép giữa từ Be ( tồn tại - vd : to be or not to be / tồn tại hay ko tồn tại ) và chữ Lief ( theo nghĩa Latin cũ là Tình Yêu ), Belief ( niềm tin ) vào 1 sth/sb có nghĩa rằng tôi biết nó hiện hữu và tôi yêu nó. )

Thế thì một ai đó là một ai đó ?

Một ai đó không phải là Mây . Mây hữu hình và lang thang cùng Gió. Nhưng bên Mây Gió thấy mình không hiện hữu. Mây lấp đầy khoảng trống của Gió và làm Gió ngột ngạt, Mây vô tình hay cố ý muốn thay đổi Gió và chiếm hữu Gió cho riêng Mây. Gió phải đi để tự giải phóng và không đánh mất chính mình …


heart shaped cloud

Một ai đó không phài là Lá, cũng chẳng phải cánh Bồ Công Anh . Lá bị cuốn hút bởi Gió và nương theo Gió bay lên, Lá lửng lơ vào chìm vào Gió. Nhờ Lá người ta biết Gió hiện hữu . Lá yếu ớt và mỏng manh, Gió trầm lắng nhưng mạnh mẽ, Gió tự hào vì mình là chỗ dựa của Lá và nâng Lá bay đi. Nhưng rồi có đôi khi Gió mệt mỏi và bớt phần mạnh mẽ, thì Lá cũng dần xa và khuất lại sau lưng …Nếu 1 ngày lặng Gió, Lá sẽ ra sao ?


Eric with leaves in the air

Một ai đó, một ai đó có thể sẽ là Cỏ Dại. Cỏ không kiêu sa và đẹp đẽ như 1 đóa hoa lan. Cỏ chỉ bình thường và đứng lặng lẽ ở những cánh đồng xanh mướt Gió thường qua .Nhưng Cỏ khiến Gió phải dừng lại. Vì người ta cảm nhận Gió lướt ngang khi Cỏ reo vui. Gió hiện hữu khi bên Cỏ. Và Gió cũng cảm nhận tình yêu của Cỏ, vì Cỏ không đòi hỏi, không chiếm hữu , không phụ thuộc Gió. Vì Cỏ hiểu rằng khoảng trống giữa 2 tâm hồn chỉ làm tình yêu bí ẩn và kỳ diệu thêm. Vì Cỏ tin tình yêu Gió dành cho Cỏ, nên Cỏ sẽ vẫn chờ, vẫn chờ …cho dù Gió có lang thang đâu đó, rồi Gió sẽ lại về bên Cỏ … Mãi mãi như vậy …


Winter Sunset Behind the Grass

Tình yêu không phải là chiếm hữu nhau, bám sát nhau, kiểm soát nhau và phải luôn luôn bên cạnh nhau. Tình yêu chỉ cần 2 tâm hồn thật sự hòa hợp và khi không bên cạnh nhau thì tim cùng đập 1 nhịp, mắt cùng nhìn về 1 hướng và tin tưởng lẫn nhau. Tình yêu đích thực không phải là tìm 1 người hoàn hảo để yêu mà là yêu 1 người không hoàn hảo 1 cách hoàn hảo và trọn vẹn.”

P/s: Thấy BBT AT bị em jó độc réo dữ wá, sực nhớ mình cũng ở trong đó :)) bài này từ blog 1 ngừi bạn :D

Tuesday, July 14, 2009

1 lời hứa, 4 kẻ chờ đợi và 2 người hạnh phúc

Lác đác 1 vài em về sớm vì nhiều lý do tế nhị, còn 6 em đi uốg sih tố 142 (hic, mới phát hiện là tiệm này mag số 14-2), nơi linh thiêg này đã diễn ra 1 lời thề, kể đây để mấy bạn làm chứg phòg TH nhữg kẻ tham dự có mưu đồ quỵt. Nhóm gồm Khôi, Tùg, Đảo, Minh, Dp và mìh, ai có bồ sớm trc nhất thì phải đãi tụi còn lại ăn. Mog mấy bạn hãy làm 1 Amo chân chíh, ăn phải trả tiền, hứa phải thực hiện, chúc mấy bạn mau sớm tìm dc bồ, kaka....
Có ai thấy cái đoạn trên quen quen không? Nếu bạn là 1 trong những đọc giả theo chân AT ngay từ những ngày đầu tiên thì không khó để có thể nhận ra là đoạn trích này được viết sau khi Amo chúng ta có bữa party ngày 14-02-2009. Nếu không nhờ Baya thì sự việc này có lẽ đã trôi vào lãng quên và đó là sự thiệt thòi hết sức to lớn cho chúng ta. 142 - 1 con số đẹp, 1 nơi thiêng liêng không chỉ dành cho tình yêu nam nữ mà còn có tình bạn cao đẹp. Vì vậy, hãy để tình yêu nam nữ cùng tình bạn được dung hòa. Bạn có bồ trước, đó là niềm vui của riêng bạn, chúng tôi thì sao, chúng tôi vui cho bạn nhưng trong lòng, cảm giác đánh mất đi thứ gì đó, sự trống trải, chút ghen tị. Nhưng chúng ta là bạn mà, những điều đó sẽ chẳng thể tồn tại được lâu, đó là sự ích kỉ trong tình bạn, chúng tôi vẫn muốn nhận được chút gì đó từ bạn để chúng tôi có sự hi vọng: ngoài người ấy chúng tôi vẫn có một chút địa vị gì đó trong lòng bạn. Hãy làm gì đó để lấp đi sự trống trải trong chúng tôi. Hãy làm điều đó một cách tự nguyện. Hãy để chúng ta cùng sẻ chia niềm vui hạnh phúc lứa đôi của bạn một cách thoải mái hay là lời hứa sẽ mãi là lời hứa và bạn, kẻ vô tình quên, cố tình không nhớ, có nhớ mà không muốn thực hiện, có thực hiện mà chẳng đúng như lời đã hứa... Tất cả sẽ là tội ác với chúng tôi-4 con người nhỏ bé với trái tim mỏng manh. TỘI ÁC THÌ PHẢI BỊ TRỪNG TRỊ !!!

Em còn nhớ hay em đã quên.
Chúng tôi đã đợi quá lâu, quá lâu rồi...

Đề nghị các nhân vật có liên quan liên lạc với AT càng sớm càng tốt, AT sẽ chủ trì, bảo vệ quyền lợi của bạn cũng như giúp các bạn thực hiện nghĩa vụ của mình.

Bonus
1. Bạn có hiểu mình đang đọc gì không? Nếu không thì khỏi xem tiếp mấy câu hỏi sau =))
2. Có ai còn nhớ
chính xác cái lời hứa của ngày hôm đó? Đó là lời hứa gì?
3. Sự kiện khách quan nào đã buộc S phải viết bài này?

4. Theo bạn thì các nhân vật ấy có thực hiện lời hứa của mình?

5. Cuối cùng, có ai thấy bài này có gì đặc biệt không?

Sunday, July 12, 2009

The PEN Story



Olympus PEN ads, được dựng từ khoảng 60,000 bức ảnh.

Hi vọng sẽ có lúc tất cả Amo cùng chụp tấm hình giống như mấy ông bà già ở cuối phim. : D

Wednesday, July 08, 2009

AT luôn bên bạn

Hãy để AT chia sẻ mọi thứ cùng bạn
Hãy để AT thắp sáng tình cảm của bạn với Amo =)

Định post bài trại trẻ nhưng do chưa thu gom được hìh ảnh nên chưa thể post cho anh em đọc được. Thôi thì cho post bài này để câu bài [lộ wá =))] vừa hâm nóng AT vừa tránh được điều tiếng không hay về sự lười nhác của BBT dạo gần đây. Thật ra thì chẳng phải BBT làm biếng đâu. Không phải ai trong chúng ta cũng rảnh, có thời gian để vào AT đã là khó, có thời gian cho việc cm và post bài lại càng khó hơn. Nhưng điều gì đã làm cho AT chúng ta vẫn luôn có nhiều bài và nhiểu cm. Không có ngày nào AT lại không có người vào [dù mấy bạn không vô thì cũng có bạn S vô =))]. Cái này có thể được giải thích bằng quy luật qua lại. BBT cố gắng post bài vì tình cảm của các đọc giả: có Amo đã nói một ngày ra vô AT không biết bao nhiêu lần, người lại nói: AT là nơi để giải trí sau một ngày căng thẳng, có những người không bao giờ cm và nếu mà họ không nói thì chúng ta chưa chắc đã biết là họ có đọc AT, và hôm nay nhận được 1 câu nói thôi thúc mình viết bài này: "ngày nào cũng vô AT, mặc dù không có bài nào mới" :)) Còn về phía các bạn, tại sao mọi người lại thích vào AT, thích đọc, thích cm? Hãy cho AT một câu trả lời của bạn. Riêng S, mổi ngày vào AT là 1 niềm vui nho nhỏ, vào đọc được 1 cm mới [nhiều khi chẳng ăn nhập gì với chủ để bài viết, dù chẳng biết ai viết], đó trở thành 1 thói quen mà chắc là chẳng thể bỏ được [cho đến khi nào mà AT dẹp tiệm thì thôi]. Mình rất là làm biếng viết blog nếu không muốn nói là căm ghét :| Thế nhưng được post bài cho AT là 1 niềm hạnh phúc, vậy mà sao có nhiều bạn trong BBT và các tác giả lại không thích tận hưởng hạnh phúc này hen??? /:) Tình cờ lọt qua được blog của 1 lớp cùng khóa với chúng ta. Thấy cái blog nó màu mè hơn mình nhưng tất nhiên là không pro bằng, tổ chức đi chơi thấy chu đáo hơn mình nhưng tần suất thì chẳng thể bằng và có 1 thứ mà họ không bao giờ bằng được chúng ta. Nói ra thì thấy chúng ta hơi tự mãn về bản thân và có đôi chút ác độc khi chọc vào người khác: đó là sự mâu thuẫn, và mâu thuẫn đó lại show diễn ngay trên blog lớp. Chúng ta thì chẳng thế đâu nhỉ :)) ...
Hôm nay chợt phát hiện ra mình cũng để ý nhiểu đứa Amo ghê, thương nó nhiều hơn là mình nghĩ, thế mà bình thường chẳng phát hiện ra :)

Hãy cho AT một chỗ trống trong tim bạn nhé, nếu bạn còn yêu Amo :))

Tin mới nhận lúc 12h đêm: bạn Milu đã chuyển blog lớp sang plus, ai "rảnh" [="còn chút tình yêu nào cho Amo"] thì qua đó trang hoàng cho nó nhé =)) Thanx nhiểu.

Ai mà trả lời được 2 câu này thì có thưởng hen:
1. Mục đích của S khi post bài này là gì?
2. Mấy bạn thấy có gì rất lạ trong bài của S lần này không? :)) S nghĩ là sẽ có 1 người đoán ra
Bonus: Đoán được 2 câu sau nữa thì bạn là 1 Amo tuyệt vời, am tường tinh thông mọi chuyện với 1 trí óc nhạy bén
3. Các nhân vật mà S nhắc đến trong bài là ai?
4. Cái mục đố cuối bài này giống giống phong cách viết của ai nè? (cái câu này dễ)