Friday, February 20, 2009

The second entry

Có đôi khi trên cuộc đời bộn bề những lo toan và đầy rẫy những trớ trêu, ta vô tình đánh mất những giấc mơ đẹp, những giấc mơ mà ta nuôi dưỡng bằng niềm tin và hi vọng, bằng trái tim trong sáng và tâm hồn vô tư…
Đêm thứ 2 mất ngủ. Lần này là vì 1 lý do hoàn toàn khác đêm hôm qua. Đêm hôm qua là mệt mỏi, lo lắng và chỉ muốn đưa ra 1 lời khuyên. Đêm nay là 1 cảm giác khác hẳn: chỉ muốn trút lòng mình, chỉ muốn dc lên tiếng cho ai đó nghe thấy mình nói… Lên web, bật Bằng lăng tím lên, ko cần nghe, chỉ cần đọc lời, đã thấy lòng mình nghẹn hẳn lại…
“Nhớ về một thời trang sách ép cánh hoa.Nhớ tuối học trò bao ước mơ.”
Ừ, chỉ 2 ngày thôi mà tất cả những chuyện xảy ra như là 1 biến cố tồn đọng hàng mấy năm trời vậy. Mà hình như sự thật thì nó là như thế, hơn nhau chỉ ở chỗ biết và ko biết, để rồi phải shock và ko shock mà thôi. Thấy buồn, mới đó mà đã phải chia tay cái tuổi học trò hồn nhiên vô tư, giờ nhìn lại mới thấy ngày xưa thế giới của mình sao thanh khiết quá. Mới đó mà đã nửa năm hơn rồi… Có thể gọi là “biến cố” hay ko khi mà những điều mà Amo vẫn coi là mẫu mực bây giờ đã trở nên khác hẳn. Khi mà những cái chúng ta nghe và chúng ta thấy là 2 điều hoàn toàn trái ngược nhau. Khi mà chúng ta phải đối mặt với sự thật, và sự thật thì hoàn toàn ko đẹp như chúng ta mơ. Có người sốc, có người khóc, có người bực bội, đứa thì tức giận, đứa thì lo lắng, tựu chung lại là 1 cảm giác thất vọng tràn trề. Amo.. Amo đang đứng trước 1 con dốc lớn, nơi niềm tin của chúng ta đang bị thử thách 1 cách gay gắt và dường như là hơi… lụ đạn nữa. Đối với những người đã nghe đã chứng kiến và đã hiểu tất cả, dùng từ “lụ đạn” nghe chắc là hoàn toàn hợp lý nhỉ? Chính xác hơn là mọi chuyện xảy ra vượt ra khỏi sự tưởng tượng của chúng ta: nó cực kỳ lụ đạn, quá xá là lụ đạn!... Nói ra mọi người đừng cười tui khùng nha, NHA ko biết mình viết entry này ra để làm cái gì nữa! Chỉ là trong 1 phút, tất cả những người bạn mà tôi yêu quý, cái gia đình đã nuôi dưỡng tôi khôn lớn và trưởng thành, mọi người chìm trong 1 không khí nặng nề vô cùng, cái cảm giác “feeling down”, chán, ngán, bực, bó tay…blah blah blah… nó cứ như là dc dịp “cộng hưởng” đổ dồn về phía chúng ta. Vậy là tự nhiên tôi viết cái entry này ra, dành cho mọi người, cho Amotizen, cho những người bạn đã cùng tôi sẻ chia biết bao nhiều chuyện buồn vui, và đã cùng tôi vượt qua rất nhiều những con dốc. Bây h, con dốc này, tụi mình tính sao với nó đây?
Xin hãy nhớ…Chúng ta đã có những khát vọng cao đẹp, chúng ta nghĩ về PMH, nghĩ về tương lai chung của cả A1, nghĩ về One-billion-dollar house mà chúng ta gọi là Full house, và chúng ta cùng phấn đấu…Chúng ta cùng ngồi nhau chọn ra ngày họp lớp phù hợp nhất, vì như bạn XH đã nói: chúng ta sẽ đi họp lớp từ đây cho đến…chết.
Chúng ta cùng ngồi bên đống lửa lớn ở Madagui, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện, ngồi xin lỗi nhau vì đủ thứ lý do, khóc rồi cười, và nhớ mãi…Chúng ta ngồi hò hét khản cả cổ, hát khan cả giọng những bài hát yêu thích của lớp, thể loại nào cũng chơi tuốt, từ “Hát cho dân tôi nghe”, “dậy mà đi” đến “tìm lại”, “yêu đời”, “tự tin nói lời yêu thương”…..
Chúng ta chưa từng đoạt bất kỳ thành tích văn nghệ nào của trường tổ chức nhưng mỗi lần có phong trào là lớp ta như mở hội, vì đó là lúc những kỷ niệm ko thể nào quên dc hình thành…Chúng ta đã khóc khi phải chia tay nhau ngày 19/5 để rồi lại dc nhìn thấy Thầy lấy khăn chấm nước mắt ngày lớp tựu họp lại 9/1, đơn giản chỉ vì “A1 tuyệt vời quá!”…(1 đứa bạn khác lớp đã nói vậy).
Vậy là chúng ta đã có với nhau rất rất nhiều ấy chứ. Và bấy nhiêu đó đủ để chúng ta dành cho Amo 1 niềm tin trọn vẹn để đi tiếp cuộc hành trình mà chúng ta đã hoạch định. Tất nhiên rồi sẽ có lúc những bộn bề cuộc sống kéo chúng ta đi theo những con đường khác nhau. Quan trọng nhất vẫn là khoảng cách trong tâm hồn và suy nghĩ của ta có còn gần như ngày xưa ko. Tất nhiên rồi khi mà sông đã đổ ra biển, như cuộc đời chúng ta buộc phải mở rộng thế giới chung quanh mình vậy, sẽ có những người lựa chọn cho mình những con đường “cá biệt”, đừng buồn, mà hãy giữ những ký ức đẹp đẽ nhất về họ. Vì mỗi người là 1 thế giới riêng, và khi ta ko thể thay đổi 1 thế giới, hãy cố gắng thay đổi suy nghĩ của mình 1 cách tích cực nhất có thể.
Dành cho những người bạn rất rất thân: đừng buồn và cũng đừng đánh mất niềm tin của mình. Đôi khi chỉ 1 hàng cây, cũng làm thay đổi trời mây 1 vùng. Hãy cứ là chính mình, và hãy cứ sống tốt nhất có thể, mỗi người là 1 hàng cây, Amotizen dư sức vượt qua con dốc này mà!^^
Rồi chúng ta sẽ lại có những ngày họp lớp tưng bừng, có những ngày ăn chơi đã đời, có những giây phút hát khản cả cổ mất cả tiếng, có những kỷ niệm đáng nhớ và những ngày ko thể nào quên… Chỉ cần chúng ta biết tin tưởng nhau mà đi tiếp! Đừng đánh mất niềm tin, cũng đừng bỏ quên những kỷ niệm đẹp về nhau!
NHA

10 comments:

  1. Thanx con, NHA!!!
    Từ hum đó tới giờ, hình như Pink(tại mí ng gọi thía, nhưng tên ko đặc sắc tí tẹo nào cả >.<) dường như vẫn còn giữ im lặng thì fải. ko fải vì P ko mún nói mà là vì ko biết fải nói j với mọi ng nữa và nói ntn mới đúng?
    Chắc chắn đầu tiên fải là RẤT RẤT RẤT CÁM ƠN MỌI NGƯỜI đã thật sự rất rất rất wan tâm, chia sẻ và yêu thương P&G(ko ngờ tên hay thía- cả 1 tập đòan lớn), tuy là theo 2 cách khác nhau. Mọi ng lo lắng cho P, sợ P bùn, mọi ng cứ an ủi P nhìu nhìu tuy là cứ làm như ko fải ^^. Ko nói dối mọi ng, đúng là P bùn, ko sai vì dù sao cũng lạc mất 1 giấc mơ ^^. Bên cạnh P, mọi ng dành cho P 1 tình yêu thương của 1 gia đình Amo thật sự; lại 1 lần nữa P thật hãnh diện và hạnh fúc khi là con dân A1 nì. P sẽ đứng vững, sẽ tiếp tục như P ngày nào; vì P vốn dĩ là như thế, và sẽ cố gắng để mãi được như thế; để còn ĐỀN ĐÁP lại mọi ng nữa chứ.
    Với G thì khác, mọi ngừơi dành cho G lời khuyên, lời trách móc, lời hờn jận …. Và tất cả cũng xuất phát từ sự thương yêu mà Amo lun dành cho nhau. Cũg như mọi ng, P tin là Mọi người đã làm đúng, G cần và đáng fải bị như thế để mà lớn lên, để mà hòan thiện hơn. Ko bít P viết như vậy có là sớm wá ko? Nếu như những ngày wa chưa đủ để G tự đối diện w bản thân, suy nghĩ về wá khứ, hiện tại và cả tương lại của chính G; thì có lẽ G đừng nên đọc típ!!! P viết những dòng này ko fải là G, mà là vì mọi người.
    Tình thương yêu mà Amo dành cho nhau đã thành 1 khối to to lớn lớn lém rùi; nó được tạo ra bởi tình cảm mà mỗi Amo dành cho nhau, từ 1 ng tới mọi ng, và cũng từ mọi ng đến 1 ng. không nên và cũng không đáng có những mảnh vỡ chỉ vì 1,2 ng. P viết bài này chỉ vì sợ các Amo vì P mà jận, mà không thương iu ai đó. Sự thật là G cần lắm fải làm “người”, fải làm 1 Amo chân chính (chữ chân chính này tuyệt đối ko dc định nghĩa theo báo An Tâm nhá >.<); P biết mọi ng chính vì cũng nghĩ như vậy nên mới gây áp lực, trách móc G, và P cũng ích kỷ hơn, chính P cũng mún mọi ng làm như vậy để júp G lớn hơn, cũng như sẵn sàng júp bất kì Amo nào lỡ sai lầm vậy. P từng nghĩ là đau khổ, dằn vặt,… sẽ cho con người ta nghị lực, sức mạnh để đứng lên hơn bất cứ cái j. P tin là cái mà mọi ng đang làm đều là mún tốt cho G mà ra cả. Amo thật là vĩ đại ^^. Nhưng nếu chỉ vì P, mà Amo chúng ta ko vui vẻ, ko ồn ào, ko lùm xùm, ko thân thiết,… như những ngày hôm wa ấy thì thật sự là ko đáng. Baya ui, nội ko bít fải ko, nhưng nếu như vì pn mà con jận tía con thì chẳng lẽ cũng vì nội mà bi nhiu năm làm tía con của 2 ng ko đáng já sao???? (ps: Thương con lém ^^) . và những ví dụ khác, vân vân và vân vân……
    Trước mắt có lẽ có 2 khả năng xảy ra đối với G:
    1. Nhờ vào lời khuyên, tình thương của mọi ng mà G sẽ từ từ sửa đổi??? nếu trường hợp nì xảy ra, thì với mọi Amo chúng ta, G vẫn là 1 amo; và tình bạn của chúng ta cũng sẽ như bao lâu nay. G làm P đau; nhưng G cũng làm nhìu Amo khác nữa cũng đau; đối xử lại bình thường như ngày xưa có lẽ thật khó, nhưng cũng có thể thật dễ. Chúng ta hãy làm những người bạn thật tốt như những ngày tươi đẹp kia, còn ngày ko đáng nhớ thì wên nó đi hen. Níu P hứa P làm đc, mọi ng cũng làm jống P chứ ^^. Cái nì ko fải vì G hay vì P, mà thật sự là vì 1 Amo thương iu nhau của ngày xưa, 1 Amo rất thân wen, rất đáng iu.
    2. G có bít ăn năn, có bíêt hối lỗi; nhưng ko vượt wa chính bản thân mình, ko cố gắng, ko đúng vững để sửa đổi bản thân, thì thôi nêu G đã lựa chọn là vậy; thì do G tự chuốc lấy, và sẽ tự gánh hậu wả về sau sau này nữa. cho tới lúc đó, níu G đã đánh mất cả amo thì thịêt thòi đó mình G chịu, sẽ ko ai ở bên G khuyên can G thêm 1 lần nữa. Cơ hội níu có mà mọi ng dành cho G có lẽ chỉ có 1 mà thôi. Ko bít trân trọng thì Amo cũng ko cần,Amo nhỉ!!!
    Thật mong là mọi người chúng ta lại như ngày hôm ấy, vui vẻ ăn chơi, vui vẻ tán dóc, vui vẻ bài bạc. Hehehe
    Viết những dòng này, chính P cũng ko biết là làm đúng hay ko nữa; cũng có thể níu mọi ng bình thường với G rùi G sẽ lại ko cố gắng thay đổi thì sao? Nhưng cũng có thể mọi ng bình thường mà G đủ tự tin hơn thì sao? Mọi khả năng đều có thể xảy ra, và ko ai trong chúng ta ngoài G bít đc G sẽ ra sao? Cái j cũng có mâu thuẫn hết nên ko tài nào P bít dc làm ntn mới đúng, nên nghĩ sao ghi vậy lun ^^.
    PS lần 1: càng ngày càng iu Amo hơn ^^
    PS lần 2: 8/3 mọi ng nhớ đi ăn tống tiễn tụi nì đi wân sự - những ngày trên cả tuỵêt vời hahaha
    PS lần 3: thanx mọi ng đã đọc cm nì, tuy nó dài wá haizza ^@^
    PS lần 4: cùng 1 niềm mong ước, 1 amo như ngày nào.....
    PS lần 5: hết PS gùi. hứa lun ^^

    ReplyDelete
  2. vẫn hem có cái comment thứ 2 cho tới lúc nì :D
    dốc lớn, dốc nhỏ gì thì A1 cũng đi vèo vèo qua thui [như hồi khải mập với bum bum ở Giang Điền vậy đó :))]
    anyway, just listen to your heart, and remember anyone's heart is our hearts, every strong heart for Amo is your heart. so, do wat u think u must do. everything has got a price, u know that, don't u?
    [cứ coi như cái nì là spam đi hen]

    ReplyDelete
  3. Chúng ta hãy nhìn về phía trước đi,cuộc sống sẽ có câu trả lời.P àh,Amo sẽ luôn là một Amo như nó vẫn thế,chúng ta sẽ vẫn bên nhau,từ bây giờ và mãi mãi về sau.Hãy tin tưởng và hy vọng vào bản thân,vào Amo,tin tưởng vào cuộc sống.Đời sẽ thay đổi khi ta thay đổi,P hen.

    ReplyDelete
  4. Thật G ko biết nói gì, cám ơn P thật nhìu...cám ơn Amo...G ko xứng đáng để được như vậy đâu...

    ReplyDelete
  5. ko xứng là seo?
    có nghĩa là chấp nhận trường hợp thứ 2 xảy ra đó huh?

    ReplyDelete
  6. đừng suy diễn chứ Ken.

    ReplyDelete
  7. Khi tự biết bản thân mìh ko xứg đág thì phải cố gắg thay đổi để sự cảm thôg của mọi người là ko vô nghĩa, chứ đừg chỉ đơn giản nói thế rồi buôg xuôi.

    ReplyDelete
  8. lạ nhỉ, sao ai cũng nghĩ bạn G buông xuôi nhỉ, quen nhau bao lâu chẳng ai hỉu bạn G là ng như thế nào ah????

    ReplyDelete
  9. I JUST KNOW WHO YOU WERE! AND I DON'T KNOW WHO YOU ARE!
    AND REMEMBER THIS: WHAT YOU DO DEFIND WHO YOU ARE!

    ReplyDelete

Hãy đóg góp ý kiến nhé các Amo chân chíh, ko cần account để cm, hãy chọn chế độ Tên/URL. Ngay phần TÊN nhập nikname của các bạn để AT còn biết mà tíh đườg thah toán, phần URL thì có thể nhập 1 đườg dẫn bất kỳ mà bạn thík (vdụ: blog yahoo của bạn, 1 forum mà bạn iu thik...)hoặc là khỏi nhập cũg đc
Lưu ý: ko xuyên tạc, ko chửi lộn lug tug, ko tụ họp nói chiện xàm xí, ko spam...

LÀM ƠN ĐỪNG ĐỂ ANONYMOUS HOẶC ẨN DANH