Friday, March 27, 2009

Bức xúc

Đọc báo ít khi quan tâm đến trang dành cho bạn đọc. Tuy nhiên, dạo gần đây, trên Tuổi trẻ có cuộc tranh cãi/ phản ánh gì về nét chữ của bác sĩ. Đọc nghẹt thở, đôi lúc vì giận.

Người ta thường dùng cụm từ "chữ bác sĩ" để chỉ những ai đó viết chữ xấu. Bản thân mình cũng là người khá khắt khe đến việc viết chữ xấu-đẹp. Nhưng mà, với cái bài hết sức lố bịch, vơ đũa cả nắm hoặc suy bụng ta ra bụng người của một độc giả nào đấy mà việc làm nghề y trở thành một ngành mà theo như bác ấy nói thì có vẻ như là không được trong sáng cho lắm.

Vậy đó, bạn có biết vì sao chữ các vị bác sĩ thường rất khó đọc không? Tôi nghĩ không phải các vị không viết được chữ một cách đàng hoàng đâu, mà chính vì các vị ấy đã có những hợp đồng ngầm với các lực lượng bán thuốc một cách "độc quyền" đó. Cũng có thể một số vị quên những gì đã học sau khi nhận được bằng cấp, đến lúc kê toa thì mang máng cái tên thuốc không biết viết thế nào nên cứ phơn phớt cho xong.
(Nguồn: Tuổi trẻ online)


Mình không đề cập đến chuyện các tệ nạn trong giới bác sĩ. Trong bất kì ngành nghề nào cũng có những con sâu làm rầu nồi canh, kể cả đó là những ngành được tôn vinh nhất. Trở lại chuyện viết chữ xấu đẹp. Mình nhận ra cái mà người ta gọi là "chữ bác sĩ" ấy từ rất rất lâu rồi, bởi mình không đọc được chữ của ba. Và sau đó mình có hỏi mẹ, mẹ trả lời là tại vì những năm trên giảng đường đại học, nhất là ngành Y, khối lượng bài vở rất nhiều, giáo sư lại giảng nhanh, ngày đó chỉ có mỗi cây viết với cuốn vở để ghi chép, buộc các sinh viên phải viết nhanh thật nhanh để có thể thu lại bài giảng, nên hầu như các bác sĩ đều có tật viết nhanh và không rõ ràng sau khi ra trường. Khi con người ta, nhất là những người đã trưởng thành, thì mất bao lâu để có thể thay đổi một thói quen? Ngay cả những đứa nhỏ tuổi như mình để thay đổi một thói quen nào đó cũng rất khó.

Tuy nhiên, như một bác gì đó nói, hiện giờ đã có các thư ký bác sĩ gì đó nhận việc ghi chép toa thuốc cho bác sĩ, cùng với việc xuất hiện máy tính trong các bệnh viện nữa khiến cho việc bệnh nhân và người bán thuốc dễ nhận ra tên thuốc hơn. Một điều khúc mắc là, Việt Nam đang thiếu trầm trọng bác sĩ, phần lớn trong các bệnh viện là các bác sĩ đã đứng tuổi, nên việc làm quen với máy vi tính là cần thời gian, cùng với các tên thuốc đặc trị đâu phải là ngắn, mà nếu gõ nhanh đôi khi lại gây ra nhầm lẫn dẫn đến hậu quả lớn nhỏ khác nhau. Bệnh nhân thì cứ muốn nhanh chóng, không nhanh được thì báo chí ầm ầm nhảy vô, gọi là "ách tắc" trong bệnh viện. Nhưng điều đáng bàn là, các chính sách dành cho ngành y (và ngành giáo) không thỏa đáng. Bác sĩ học mòn mỏi (người ta gọi là "phí tuổi xuân"), ra trường chưa chắc có được việc làm ổn định trong khi VN đang thiếu việc làm, lương bổng thì thấp (nếu không làm trong tư nhân hoặc là bác sĩ ngoại khoa.....). Hồi trước là nhà nước phân công về địa phương hoặc các vùng lân cận. Lỗi tại ai?

Tại sao không thể kiên nhẫn hơn một chút? Tại sao không thể thông cảm với người khác nhiều hơn một chút?

Đồng ý khi cuộc sống khá giả thì người ta có quyền đòi hỏi các dịch vụ được phục vụ tốt hơn, nhưng đâu có gì là hoàn hảo trong khi nhu cầu của con người thì quá lớn. Vả lại, nói gần nói xa, cũng là do con người trong một thời gian dài khiến cho môi trường mất đi màu xanh của nó, để rồi từ đó sinh ra các loại bệnh tật. Túm gọn lại là trong ý thức của mỗi cá nhân.

P.S: Trong một ngày không thoải mái.

4 comments:

  1. Tan thanh het muc. Sao nguoi ta cu cham cham vao cai xau ma ko nhan ra nhung dieu tot dep ma cac bac si lam. Nguoi ta hoc ca chuc nam troi moi co duoc cai bang bac si. Luong bong ko bao nhieu ma cong viec thi vat va. Chua ke bac si tiep xuc voi benh nhan nhieu nen de bi lay.
    Con chuyen nho ten thuoc thi thoi di. Ong bac nao bviet cai bai do thu hoc thuoc long nua so thuoc co trong tu dien y khoa di. Ca tram ngan loai chu bo. Chua ke con phai hoc cong dung.
    Tom lai chu bac si xau thi co sao. Mien duoc si doc duoc la ok.

    ReplyDelete
  2. Mấy bạn thiệt là bức xúc. Cái vụ mà D trích dẫn thì thiệt là có đó, t đã hỏi 1 vài bác sĩ :D. Đọc báo thì wan tâm đến mấy sự kiện thôi, chứ báo thì cũg do ng viết, mà ng nào thì cũg có wan điểm riêg. Có mấy vụ S thấy và biết tận mắt zậy mà thấy báo viết 1 trời 1 vực, cùg 1 vụ mà thuộc các báo khác nhau thì cũg khác xa nhau. Mún đăg tin trên báo thì cũg dễ lắm. Nhân đây, xin kể cho mấy bạn nghe chiện này, hồi lúc học cấp 2, có cô đó chủ nhiệm lớp S, cô hơi khó chịu và ko đc lòg hsinh lắm, nhân 1 kì thu tiền j đó (hoàn toàn bìh thườg) zậy mà 1 đứa nào đó trog lớp (chắc có thù riêg w cô) đã ko biết = cách nào làm xuất hiện 1 mẩu tin nho nhỏ trên báo: cô giáo ép học sinh đóg nhữg khoản bất hợp lí, bà cô vào chóag vág, kể từ đó ko dám can dự vào mấy chiện tiền bạc của lớp nữa [có tin là có thể đag mà ko cần kiểm chứg]. Àh còn vụ có một cô giáo trog trườg cấp 2 bị hàh hug j đó, S cũg ko nắm rõ, thử đọc tin đó wa 2 tờ báo danh tiếg thì cứ tưởg là đag viết về 2 vụ khác nhau. Bởi zậy, tức làm chi cho mệt xác. ko tư nhân hóa cái lĩh vực này coi zậy mà hay, nn mà ko quản lý chặt thì ko biết sẽ ra sao nữa

    ReplyDelete
  3. Tr ko biết nhiều về ngành y nên ai đúng ai sai ko nói được. Nhưng sau khi đọc xong bài trên thì bạn Tr có vài ý kiến với người viết.

    - D đọc lại đoạn trích của mình sẽ thấy đó chỉ là ý kiến của bạn đọc (nằm ở mục "Bạn đọc viết"). Điều đó giải thích một phần sự thiên vị và chủ quan trong ý kiến đó. Nếu là nhà báo (đặc biết với một báo có số lượng phát hành lớn như TT) thì người ta không dại gì viết mạnh tay như thế mà không có bằng chứng cụ thể. Dù họ cố tình viết bài với ý đồ không tốt thì cũng không viết lộ liễu đến vậy.
    - Nếu mẹ D không phải là bác sĩ thì góc nhìn của D về vấn đề này như thế nào?
    - Như cả D và V đã đề cập, nghề y là một nghề đòi hỏi sức chịu đựng rất cao. Đối với Tr thì bác sĩ là những người rất cao quý vì họ đã cứu sống nhiều người thân của mình. Nhưng nói thật, Tr chưa bao giờ đọc được chữ viết trên toa thuốc của người thân mình.
    - Tr thấy việc khơi ra vấn đề chữ viết bác sĩ là hơi nhảm. Xã hội còn nhiều thứ đáng đề cập hơn.
    - Lần sau trích dẫn nhớ để đường link ở dưới. Trích như D thì thiên vị quá. (Rảnh thì viết cái reference theo "luật" luôn, chắc biết luật gì mà hen -___- (Chời, mình bị ám ảnh rồi))

    ReplyDelete
  4. -Chuyện bác sĩ và thuốc: Như S nói, chuyện đó tồn tại.

    ReplyDelete

Hãy đóg góp ý kiến nhé các Amo chân chíh, ko cần account để cm, hãy chọn chế độ Tên/URL. Ngay phần TÊN nhập nikname của các bạn để AT còn biết mà tíh đườg thah toán, phần URL thì có thể nhập 1 đườg dẫn bất kỳ mà bạn thík (vdụ: blog yahoo của bạn, 1 forum mà bạn iu thik...)hoặc là khỏi nhập cũg đc
Lưu ý: ko xuyên tạc, ko chửi lộn lug tug, ko tụ họp nói chiện xàm xí, ko spam...

LÀM ƠN ĐỪNG ĐỂ ANONYMOUS HOẶC ẨN DANH