Có đôi khi trên cuộc đời bộn bề những lo toan và đầy rẫy những trớ trêu, ta vô tình đánh mất những giấc mơ đẹp, những giấc mơ mà ta nuôi dưỡng bằng niềm tin và hi vọng, bằng trái tim trong sáng và tâm hồn vô tư…
Đêm thứ 2 mất ngủ. Lần này là vì 1 lý do hoàn toàn khác đêm hôm qua. Đêm hôm qua là mệt mỏi, lo lắng và chỉ muốn đưa ra 1 lời khuyên. Đêm nay là 1 cảm giác khác hẳn: chỉ muốn trút lòng mình, chỉ muốn dc lên tiếng cho ai đó nghe thấy mình nói… Lên web, bật Bằng lăng tím lên, ko cần nghe, chỉ cần đọc lời, đã thấy lòng mình nghẹn hẳn lại…
“Nhớ về một thời trang sách ép cánh hoa.Nhớ tuối học trò bao ước mơ.”
Ừ, chỉ 2 ngày thôi mà tất cả những chuyện xảy ra như là 1 biến cố tồn đọng hàng mấy năm trời vậy. Mà hình như sự thật thì nó là như thế, hơn nhau chỉ ở chỗ biết và ko biết, để rồi phải shock và ko shock mà thôi. Thấy buồn, mới đó mà đã phải chia tay cái tuổi học trò hồn nhiên vô tư, giờ nhìn lại mới thấy ngày xưa thế giới của mình sao thanh khiết quá. Mới đó mà đã nửa năm hơn rồi… Có thể gọi là “biến cố” hay ko khi mà những điều mà Amo vẫn coi là mẫu mực bây giờ đã trở nên khác hẳn. Khi mà những cái chúng ta nghe và chúng ta thấy là 2 điều hoàn toàn trái ngược nhau. Khi mà chúng ta phải đối mặt với sự thật, và sự thật thì hoàn toàn ko đẹp như chúng ta mơ. Có người sốc, có người khóc, có người bực bội, đứa thì tức giận, đứa thì lo lắng, tựu chung lại là 1 cảm giác thất vọng tràn trề. Amo.. Amo đang đứng trước 1 con dốc lớn, nơi niềm tin của chúng ta đang bị thử thách 1 cách gay gắt và dường như là hơi… lụ đạn nữa. Đối với những người đã nghe đã chứng kiến và đã hiểu tất cả, dùng từ “lụ đạn” nghe chắc là hoàn toàn hợp lý nhỉ? Chính xác hơn là mọi chuyện xảy ra vượt ra khỏi sự tưởng tượng của chúng ta: nó cực kỳ lụ đạn, quá xá là lụ đạn!... Nói ra mọi người đừng cười tui khùng nha, NHA ko biết mình viết entry này ra để làm cái gì nữa! Chỉ là trong 1 phút, tất cả những người bạn mà tôi yêu quý, cái gia đình đã nuôi dưỡng tôi khôn lớn và trưởng thành, mọi người chìm trong 1 không khí nặng nề vô cùng, cái cảm giác “feeling down”, chán, ngán, bực, bó tay…blah blah blah… nó cứ như là dc dịp “cộng hưởng” đổ dồn về phía chúng ta. Vậy là tự nhiên tôi viết cái entry này ra, dành cho mọi người, cho Amotizen, cho những người bạn đã cùng tôi sẻ chia biết bao nhiều chuyện buồn vui, và đã cùng tôi vượt qua rất nhiều những con dốc. Bây h, con dốc này, tụi mình tính sao với nó đây?
Xin hãy nhớ…Chúng ta đã có những khát vọng cao đẹp, chúng ta nghĩ về PMH, nghĩ về tương lai chung của cả A1, nghĩ về One-billion-dollar house mà chúng ta gọi là Full house, và chúng ta cùng phấn đấu…Chúng ta cùng ngồi nhau chọn ra ngày họp lớp phù hợp nhất, vì như bạn XH đã nói: chúng ta sẽ đi họp lớp từ đây cho đến…chết.
Chúng ta cùng ngồi bên đống lửa lớn ở Madagui, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện, ngồi xin lỗi nhau vì đủ thứ lý do, khóc rồi cười, và nhớ mãi…Chúng ta ngồi hò hét khản cả cổ, hát khan cả giọng những bài hát yêu thích của lớp, thể loại nào cũng chơi tuốt, từ “Hát cho dân tôi nghe”, “dậy mà đi” đến “tìm lại”, “yêu đời”, “tự tin nói lời yêu thương”…..
Chúng ta chưa từng đoạt bất kỳ thành tích văn nghệ nào của trường tổ chức nhưng mỗi lần có phong trào là lớp ta như mở hội, vì đó là lúc những kỷ niệm ko thể nào quên dc hình thành…Chúng ta đã khóc khi phải chia tay nhau ngày 19/5 để rồi lại dc nhìn thấy Thầy lấy khăn chấm nước mắt ngày lớp tựu họp lại 9/1, đơn giản chỉ vì “A1 tuyệt vời quá!”…(1 đứa bạn khác lớp đã nói vậy).
Vậy là chúng ta đã có với nhau rất rất nhiều ấy chứ. Và bấy nhiêu đó đủ để chúng ta dành cho Amo 1 niềm tin trọn vẹn để đi tiếp cuộc hành trình mà chúng ta đã hoạch định. Tất nhiên rồi sẽ có lúc những bộn bề cuộc sống kéo chúng ta đi theo những con đường khác nhau. Quan trọng nhất vẫn là khoảng cách trong tâm hồn và suy nghĩ của ta có còn gần như ngày xưa ko. Tất nhiên rồi khi mà sông đã đổ ra biển, như cuộc đời chúng ta buộc phải mở rộng thế giới chung quanh mình vậy, sẽ có những người lựa chọn cho mình những con đường “cá biệt”, đừng buồn, mà hãy giữ những ký ức đẹp đẽ nhất về họ. Vì mỗi người là 1 thế giới riêng, và khi ta ko thể thay đổi 1 thế giới, hãy cố gắng thay đổi suy nghĩ của mình 1 cách tích cực nhất có thể.
Dành cho những người bạn rất rất thân: đừng buồn và cũng đừng đánh mất niềm tin của mình. Đôi khi chỉ 1 hàng cây, cũng làm thay đổi trời mây 1 vùng. Hãy cứ là chính mình, và hãy cứ sống tốt nhất có thể, mỗi người là 1 hàng cây, Amotizen dư sức vượt qua con dốc này mà!^^
Rồi chúng ta sẽ lại có những ngày họp lớp tưng bừng, có những ngày ăn chơi đã đời, có những giây phút hát khản cả cổ mất cả tiếng, có những kỷ niệm đáng nhớ và những ngày ko thể nào quên… Chỉ cần chúng ta biết tin tưởng nhau mà đi tiếp! Đừng đánh mất niềm tin, cũng đừng bỏ quên những kỷ niệm đẹp về nhau!
NHA